-bị thiểu năng giao tiếp vì vụ tai nạn giao thông từ bé làm cho khả năng tư duy lẫn giao tiếp bị chậm phát triển ( nhưng tôi vẫn có thể suy nghĩ như 1 đứa bình thường i think so )
- cố gắng nói chuyện với mọi người nhiều nhất có thể với hi vọng sẽ tìm được 1 người bạn đầu tiên sau 17 năm tồn tại
- đi làm bán thời gian ở 1 tiệm cà phê
- bắt chuyện với 1 thằng được coi là vui tính nhất ở đấy với hi vọng sẽ học hỏi được gì đó từ nó
- sau vài cuộc trò chuyện hắn bắt đầu ghét tôi
- bắt đầu cố gây sự với tôi bằng 1 số trò quấy như động chạm cơ thể hoặc bỏ bã trà vào ly cà phê của tôi
- tôi cảm thấy buồn nhưng vì đã quen với việc bị bắt nạt nên cứ kệ vậy
- 1 ngày tôi lỡ đổ ly nước cam vào áo hắn và hắn đè tôi ra tẩn 1 trận với những cú đấm như những thanh tạ tay 16 ký đập vào mặt vậy
- không 1 ai quan tâm tới khi tôi khóc lóc van xin thì hắn mới bắt đầu nhả tôi ra
- buổi sáng , thức dậy với khuôn mặt bầm tím và suy nghĩ về hành động hờ hững của mọi người khi tôi bị đánh
- đến lớp
- tụi chung lớp bắt đầu bàn tán về khuôn mặt tôi và thằng hay bắt nạt tôi trên lớp vẫn tới bàn tôi và trêu chọc tôi như mọi ngày
- về nhà và tới chỗ làm
- tên kia vẫn cười nhoẻn với tôi và mọi người nhìn tôi với ánh mắt như tôi là 1 thứ hạ đẳng
- suy nghĩ về cái chết
- hôm nay tôi đã đứng giữa cầu và định nhảy nhưng khi nghĩ về người còn coi tôi là người là mẹ tôi nên thôi
- khóc nức nở khi viết bài này
- buồn quá anon ạ